Nó quen anh trên mạng, cái thế giới mà người ta có thể sống bằng nhiều mặt khác nhau.
Có thể dễ dàng biến mình thành nàng công chúa xinh đẹp, thùy mị hay một chàng hoàng tử nào đó bảnh bao, chu đáo.
Thế nhưng anh trong mắt nó lúc đó khác hẳn, anh giản dị và vui tính rất nhiều, anh để avatar là một chú chuột nhắt đáng yêu. Nó nghịch ngợm trưng nguyên con mèo mướp mập ú ù, rồi bảo: "Mèo của em sẽ xơi tái chuột của anh", anh đùa lại: "Ấ đừng lầm nhé ! Trông thế mà võ công cao lắm đấy". Màn hình vi tính hiện lên khuôn mặt cười ngạo nghễ.
Có bao giờ bạn nghĩ rằng đôi khi lời nói đùa là một ẩn ý mà vô tình ta không thể nào nhận ra. Đằng sau sự tử tế mà bạn đã hình dung sẽ là gì ? .
Từ lúc quen anh nó bỏ luôn thói quen nghe nhạc rap thay vào đó là những thể loại nhạc trầm mà lúc xưa nó cho là "quá sến". Nó trông chờ vào ngày Chủ Nhật để được gặp anh, để nói chuyện cùng anh .. Không gặp, không nói chuyện cùng anh nó thấy buồn, thấy nhớ và nó phát hiện ra rằng nó đã yêu anh. Yêu một người chưa hề gặp mặt ... mơ hồ thật ....
Đến một ngày kia niềm hạnh phúc chợt vỡ òa khi anh nói rằng anh muốn gặp nó. Gặp ở ngoài, ở ngoài đời thật đấy ! Đêm đó không thể nào chợp mắt được vì vui, vì nó sắp được nhìn thấy anh, nhìn thấy người mà bấy lâu nó thầm yêu trộm nhớ. Nó lựa đi, lựa lại những bộ quần áo trong tủ và chọn lấy chiếc váy mà nó cho là đẹp nhất. Thế rồi sự hồi hộp của một con nhóc khi lần đầu tiên hẹn một người con trai xa lạ làm nó không đủ can đảm để có thể tự nhiên trò chuyện cùng anh. Anh không khác những gì nó thấy trong webcam, nụ cười hiền, cùng với kểu tóc bảy ba truyền thống, giọng nói ấm áp, thỉnh thoảng pha trò làm nó phải bật cười. Nó bắt gặp ánh mắt của anh nhìn nó đầy trìu mến. Sự thẹn thùng, bối rối làm đôi bàn tay của nó cứ đan vào nhau .
Anh ngõ lời yêu nó sau mấy tháng gặp nhau. Nó sung sướng muốn thét lên nó cũng yêu anh, yêu nhiều lắm. Nó tưởng rằng tình yêu giữa anh và nó rồi sẽ như một câu chuyện cổ tích lãng mạng, tình cờ gặp và tình cờ yêu nhau, anh mãi mãi sẽ là của riêng nó vì nó tin vào sự lựa chọn của mình và hơn hết là nó tin vào anh. Nhưng nó đâu có ngờ...
Vào một buỗi chiều anh hẹn nó ở quán trà sữa. Nói chuyện một lát sau điện thoại anh đổ chuông, anh xin phép ra ngoài nghe điện, rồi hối hả chạy vào bảo nó đưa anh mượn chiếc chìa khóa xe, anh đi rước đứa bạn thân. Và nó đã đưa chìa khóa xe cho anh không một chút đắn đo suy nghĩ .
Thế rồi 1 tiếng ..... 2 tiếng ... 3 tiếng trôi qua không thấy anh quay lại. Cảm giác sốt ruột, bất an. Nó điện cho anh thì đầu dây bên kia không kết nối được! Nó hụt hẫng nhưng rồi cố bấu víu vào chút ít niềm tin còn sót lại. Nó bấm liên tục vào số máy của anh nhưng vô vọng! Nó gục xuống và khóc trước những cặp mắt nhìn ái ngại của người xung quanh. Nó biết anh sẽ mãi mãi không bao giờ quay lại .... Tim nó đau lắm, đau như có ai đã xát muối vào, rát buốt! Tại kế hoạch của anh quá chu đáo, hay tại nó ngốc mà không nhận ra con người thật của anh?
Chiếc xe của nó mất đi thời gian sau có thể mua lại được. Nhưng lòng tin của nó thì phải làm sao đây? Liệu nó có còn đủ can đảm để tin thêm lần nữa? .
Qua một lần vấp ngã này nó sẽ khôn lớn hơn. Như những dấu chân trên cát kia, khi thủy triều lên sóng sẽ đẩy những hạt cát vào khoảng trống ấy. Niềm tin rồi sẽ quay lại khi nỗii đau đã đi qua .
Hít một hơi thật dài ..... tự hứa với lòng rằng nó sẽ quên tất cả . Để có thể bắt đầu lại sau lần vấp ngã đầu tiên.